Mười
tuổi, con đòi mặc áo mới nhưng mẹ lại bảo đến nhập học mẹ sẽ cho mặc.
Con lôi chiếc áo cũ ra cố tình cắt một vết rách không thể vá trên chiếc
áo trắng cũ.
Khi phát hiện ra, mẹ lẳng lặng cất chiếc áo mới vào cuối ngăn tủ rồi
khóa cửa tủ. Thế là ngày nhập học ngày con đến lớp với chiếc áo đã ngả
màu vàng úa. Tan học, con lại phải thay ra để giặt, phơi nắng cho chóng
khô ngày mai còn mặc tiếp. Từ đó, con không dám đòi hỏi gì nếu mẹ chưa
đồng ý.
Buổi
tối, mẹ nhắc con: “Ngày mai kiểm tra nên tranh thủ ôn bài, còn đi ngủ
sớm”. Con vâng dạ, rồi mãi mê chát chít với mấy đứa bạn rỗi việc. Đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất. Gần sáng con mới dứt khỏi cái máy vi tính và
lăn ra ngủ. Con không hẹn đồng hồ, vì nghĩ thế nào ngày mai mẹ cũng gọi
dậy.
Khi thức giấc muộn, con quáng quàng chạy vội đến lớp. Mẹ đang thu bài
kiểm tra. Hôm sau, mẹ trả bài, cột điểm một tiết của con với con một đỏ
son. Con gục mặt xuống bàn, ấm ức khóc.
Con
vào đại học, con và cha thuyết phục mẹ mua xe máy cho con nhưng mẹ
không đồng ý. Tháng đầu tiên xa nhà, nhận tiền mẹ gửi con đem đi mua
chiếc áo mới nên tháng ấy con hết tiền sớm hơn mọi khi, con viết thư cho
mẹ. Con nghĩ chắc mẹ phải lo lắng lắm và sẽ vội vàng gửi tiền lên ngay
cho con như chúng bạn con vẫn thường làm với mẹ chúng.
Nhưng không… con chỉ nhận được giấy gọi lấy tiền vào đầu tháng như mọi
khi. Suốt một tuần, con phải ăn mì tôm thay cơm. Từ đấy, con biết cách
chi tiêu một cách hợp lý.

Một
hôm, con nhận được thư. Con tưởng tượng sẽ có biết bao lời yêu thương
trìu mến. Nhưng không mẹ chỉ viết ngắn gọn những dòng thông báo cùng một
câu hỏi được gạch chân cẩn thận: “Sao con không kiếm gì làm thêm? Sinh
viên năm hai rồi còn gì!”. Con ngạc nhiên, nhà mình có phải khó khăn,
thiếu thốn gì đâu?
Nhưng vì tự ái, con cũng theo chân lũ bạn long đong đến các trung tâm
gia sư. Rồi khóc nức nở vì đóng tiền mà vẫn không có được việc làm thêm.
Sau mấy lần con biết cách để không bị lừa nữa.
Những
trưa nắng chang chang, đạp xe đi dạy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Những
buổi tối mưa nặng hạt, con co rúm đứng chờ xe buýt vẫn không nản. Tháng
lương đầu tiên, sau khi mua quà gửi mẹ, con tự thưởng cho mình một chiếc
áo. Đó không phải là chiếc áo con thích nhất nhưng con luôn giữ gìn một
cách cẩn thận. Con quý nó vì đó là do công sức mình lao động để mua.
Suốt
một thời gian dài, con nghĩ mẹ không hề yêu con. Mẹ nghiêm khắc, lạnh
lùng và luôn đẩy con vào những hoàn cảnh khó khăn mà đáng lý con không
phải chịu như thế.
Mẹ
có thể không ở cạnh con, ngay cả khi con đau đớn và thất vọng nhất.
Nhưng đến bây giờ, khi nhìn lại tất cả mọi điều đã qua, con nhận ra rằng
mẹ yêu con nhiều lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và trưởng
thành.
Nguồn: Webtretho (Truyện rất ngắn)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét